Em là thần dược của tôi - Chương 17
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 17
======
Vào thời điểm này, mặc dù mùa xuân đã đến nhưng tiết trời vẫn còn hơi se lạnh.
Ngay khi Diệp Dung và tiểu thụ vừa bước ra khỏi quán bar, họ đã bị rùng mình bởi cơn gió lạnh tạt vào mặt.
“Không ngờ bây giờ đã gần tháng tư, ban đêm vẫn lạnh như vậy.” Diệp Dung bước xuống cầu thang, quay đầu lại than thở với Đường Kha đang ở sau lưng cô.
Vì giữa trưa Diệp Dung liên tục bị thúc giục bởi cuộc điện thoại chí mạng của Loạn Ly, mới vừa mặc một chiếc áo khoác thể thao mỏng đã đi ra cửa. Giờ có gió thổi qua, tự nhiên cảm thấy hơi lạnh.
“Là chị mặc mỏng quá, ông bà ta thường nói xuân che thu đông lạnh, chị chỉ mặc có một chiếc áo khoác, buổi tối chắc chắn sẽ rất lạnh.”
Nghe được lời nói của Đường Kha, Diệp Dung không khỏi liếc xéo người thanh niên bên cạnh cô. Có lẽ nhận ra được ánh mắt của Diệp Dung, Đường Kha nhìn Diệp Dung cười cười. Lông mày và đôi mắt cong như vầng trăng, trên má có một đôi má lúm đồng tiền nhỏ trông rất dễ thương.
“Chị cứ nhìn em làm gì? Em có nói sai sao?” Đường Khả cảm thấy không thoải mái khi Diệp Dung nhìn mình, đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó lại nhìn xuống quần áo của mình, phát hiện cũng không có gì không thích hợp, sự nghi hoặc trong ánh mắt càng thêm sâu.
“Không có, không có, cậu nói không có gì sai hết.” Diệp Dung cười nói.
“Vậy sao chị cười? Em còn tưởng là em làm sai gì rồi.” Đường Kha phồng mặt với Diệp Dung, vươn tay ôm lấy cánh tay Diệp Dung.
Diệp Dung nhìn xuống bàn tay của Đường Khả đang nắm lấy cánh tay mình, rũ mắt xuống nói không có gì. Sau đó mang đối phương đến một khách sạn cách quán bar 100m. Sau khi nhận phòng, Diệp Dung liền cầm thẻ phòng đi lên căn phòng số 2009 cuối cùng trên tầng hai.
Sau khi vào phòng, Diệp Dung kêu Đường Kha đi tắm trước, còn mình thì đi đến đầu giường. Mở tủ đầu giường ra, cô tìm được dụng cụ mà lát nữa sẽ dùng đến.
Khi Đường Kha quấn khăn tắm quanh người từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Diệp Dung đang ngồi trên giường nghịch loại dụng cụ kia. Sắc mặt Đường Kha nhất thời đỏ lên, thân thể bất giác cũng có chút phản ứng.
“Chị, chị ơi, em đã rửa sạch rồi.”
Nghe vậy, Diệp Dung ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kha. Lên tiếng đáp lại, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi Diệp Dung đi ra, Đường Kha đã nằm ở trên giường. Chiếc chăn màu trắng bị kéo đến sống mũi, chỉ để lộ ra cái đầu đầy lông xù và hai đôi mắt tròn xoe.
Diệp Dung nhìn hắn, không khỏi bật cười. Cô đi đến bên giường, cúi xuống xoa đầu Đường Kha, nhẹ giọng nói: “Sao lại bọc chặt mình như vậy? Bộ sợ tôi ăn thịt em sao?”
Mặc dù Đường Khả rất ngại ngùng, nhưng nhìn bộ dáng yêu kiều của Diệp Dung dưới lớp khăn tắm, không khỏi có chút xúc động. “Không phải chị mang em đến đây là để ăn em sao?”
Sau khi nói xong, Đường Kha gạt chăn trên người mình sang một bên, hai tay vòng qua bám lấy cổ Diệp Dung ngửa mặt hôn lên.
Tiểu khả ái tự mình giao đến tận cửa, Diệp Dung sao có thể chối từ. Cố đỡ lấy gáy của Đường Kha, gia tăng thêm nụ hôn này. Đồng thời, ngón tay dài mảnh khảnh cũng lần mò đến sống lưng của Đường Kha…..
……
Sau một đêm mây mưa với Đường Kha, lúc Diệp Dung mở mắt ra đã hơn tám giờ sáng. Sau khi đứng dậy vào phòng tắm dội nước lạnh, Đường Kha ở trên giường cũng đã tỉnh.
“Chào buổi sáng, chị.”
Đường Kha còn buồn ngủ ngồi ở trên giường, xoa xoa mái tóc rối bù vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Diệp Dung. “Tại sao dậy không gọi em?”
“Ngủ thêm một lát cũng không sao, có gọi hay không cũng không quan trọng.”
Cô vươn tay đẩy Đường Kha ra khỏi ngực mình, vừa mặc quần áo vừa nói với Đường Kha: “Buổi chiều tôi có việc nên về trước. Tiền phòng đã thanh toán xong rồi, nếu em chưa muốn đi, có thể ngủ thêm một lúc….. “
Bây giờ là tám giờ sáng, ánh mặt trời vừa mới ló dạng. Đường Kha vỗ vỗ cái bụng trống rỗng, bĩu môi lắc đầu với Diệp Dung. “Không muốn ngủ, bụng có hơi đói, định dậy ăn chút gì đó. Chị à, có muốn cùng đi không?”
“Không được, lát nữa em tự mình đi đi.”
Hai người chỉ là một giọt sương sớm của nhân duyên, giờ đây ánh nắng đã lên, tình duyên cũng theo mà tiêu tán. Mặc dù con người Đường Kha bất kể là ngoại hình hay thân thể đều rất có mị lực. Nhưng cô cảm thấy hai người không cần phải có quá nhiều dây dưa.
Nghe Diệp Dung từ chối, trong lòng Đường Kha không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng trả lời. Cố nén vòng eo đau nhức, từ trên giường bò dậy tắm rửa sơ sơ, sau đó Đường Kha và Diệp Dung cùng nhau bước ra khỏi khách sạn.
“Chị ơi, có thể ôm em một cái được không?” Đường Kha và Diệp Dung đứng đối diện, cậu vươn tay cười nói với Diệp Dung.
Dù gì người cũng đã bị cô ăn sạch sẽ rồi nên Diệp Dung vẫn có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của đối phương. Cô vươn tay ôm lấy eo Đường Khả, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, Diệp Dung nói lời từ biệt xong, cũng định buông tay rời đi.
Nhưng mà, ngay lúc Diệp Dung buông Đường Kha ra ngẩng đầu trong nháy mắt kia, cô nhìn thấy Viên Minh Lãng trong bộ đồng phục mang cơm màu vàng, đầu đội mũ bảo hiểm màu vàng đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
“Diệp, giám đốc Diệp, buổi sáng tốt lành.”
Đường Kha liếc nhìn Diệp Dung, sau đó lại nhìn Viên Minh Lãng phía sau, rũ mắt xuống gật đầu với Diệp Dung, sau đó xoay người rời đi.
Bởi vì cảm thấy hơi lạnh, Diệp Dung đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi đi tới trước mặt Viên Minh Lãng.
Đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió làm cho rối bù, Diệp Dung mở miệng hỏi: “Tại sao cậu còn đi làm thêm? Tiền lương của công ty không đủ để cậu chi tiêu sao?”
Nghe Diệp Dung nói, Viên Minh Lãng lắc đầu, vô thức bấu chặt mũ bảo hiểm trên tay. “Không phải, chỉ là thứ bảy chủ nhật ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, nên đi ra ngoài kiếm thêm chút.”
Viên Minh Lãng nói xong sợ Diệp Dung hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Giám đốc Diệp, yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện bôi nhọ hình ảnh của công ty.”
Nhìn thấy biểu hiện thay đổi đột ngột của Viên Minh Lãng, Diệp Dung mỉm cười lắc đầu.
“Yên tâm đi, công ty không có quy định nhân viên không được ra ngoài làm thêm, cậu không cần phải sợ.” Diệp Dung nói xong liền liếc nhìn hai bàn tay trống không của Viên Minh Lãng, kỳ quái hỏi: “Hả? Không có nhận được đơn đặt hàng à?”
Nghe Diệp Dung nói xong, trái tim treo lơ lửng của Viên Minh Lãng liền hạ xuống. “Không phải, hôm nay thức dậy sớm nên chạy ca sớm. Hiện giờ không có đơn hàng nào, định về nghỉ ngơi một lát.”
“Ồ, ra là vậy, vậy cậu nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Viên Minh Lãng nhìn Diệp Dung ở đối diện, nhớ đến chuyện vừa rồi Diệp Dung và nam sinh kia ôm nhau. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Giám đốc Diệp tại sao mới sáng sớm đã tới đây? Người vừa rồi, là người quen của chị sao?”
“Không phải, chỉ là một cậu em trai mà thôi.” Diệp Dung mới vừa nói những lời này xong, lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Giống như trong cốt truyện tra nam ngoại tình bị bạn gái bắt quả tang, sau đó nối dối bạn gái của mình bằng những lời lẽ y hệt như vậy.
Diệp Dung cảm thấy buồn cười với trí tưởng tượng của mình, đối mặt với Viên Minh Lãng đang khó hiểu, Diệp Dung mím môi cố nén cười vỗ vỗ vào vai cậu.
“Không có gì, cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên về nhà.”
Thấy Diệp Dung mỉm cười quay đi, Viên Minh Lãng vội vàng mở miệng gọi cô lại: “Giám đốc Diệp, nơi này cách ga tàu điện ngầm khoảng 1km. Nếu chị không chê, tôi sẽ lái đưa chị đi.”
Nghe thấy lời nói của Viên Minh Lãng sau lưng, Diệp Dung dừng lại nhìn về phía cậu. Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của đối phương, Diệp Dung đã nhiều năm không có đi xe hai bánh, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
“Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Sau khi Viên Minh Lãng nói ra, trong lòng đột nhiên hối hận.
Chưa kể Diệp Dung đến gặp người thân của mình có tự mình lái xe tới hay không, cho dù không có lái xe tới, người ta vẫn có thể tự mình bắt taxi trở về. Không cần thiết mới sáng sớm tinh mơ phải ngồi trên con xe giật xóc nảy trong gió, mà tất cả đều phát ra âm thanh ngoại trừ còi. Viên Minh Lãng đối với sự quan tâm trong lúc vô ý này của bản thân cảm thấy sai lầm. Nhưng điều mà cậu không ngờ chính là, Diệp Dung thế mà lại đồng ý…..
Diệp Dung xoay người đi về phía Viên Minh Lãng, thấy cậu đang nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn, Diệp Dung nghiêng đầu thúc giục: “Không phải định đưa tôi về nhà sao? Đi thôi.”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tra nữ cặn bã
Haruna đoán chừng không thể đi lên được, dù sao giao thông quá nghiêm ngặt, chạy quá tốc độ sẽ bị phạt tiền…..