Nguyên huyết - Chương 177
Sau khi thốt lên một tiếng ngạc nhiên, Samael nhanh chóng nói tiếp: “Lilith, sao cô lại ở đây?”
Bóng đêm mỉm cười, nụ cười của nàng không xuất hiện trong mắt người khác, nụ cười của nàng trực tiếp xuất hiện nơi đáy lòng.
Nàng nói: “Samael, đã lâu không gặp. Vì sao ta xuất hiện ở đây, không phải ngươi rõ ràng nhất ư?”
Samael nhịn không được cảm thán: “Tịch Ca thật sự là con của ngươi? Con trai của ngươi và Cain?”
Nữ hoàng bóng đêm: “Không phải ngươi đã sớm đoán ra rồi sao?”
Samael: “Đó chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao cũng không được chứng thực…” Ông ta dừng một chút, lại hỏi, “Hiện giờ Cain đang ở đâu?”
Trong giọng nói tràn ngập mị hoặc của Lilith lộ ra một tia bất cần: “Không biết, tên đàn ông không chịu lớn kia, có lẽ vẫn đang tìm kiếm thần minh của hắn.”
Samael lại hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi đến đây làm gì?”
Tia chán nản trong thanh âm của Lilith liền biến mất, trông nàng hứng thú hẳn lên: “Samael, ngươi đang chất vấn ta vì Seagal đấy ư? Nghe giọng ngươi tràn ngập ý muốn bảo hộ.”
Samael không theo kịp bước đi của Lilith. Ông ta vô cùng phòng bị Lilith. Lilith đúng là mẹ của Tịch Ca, nhưng mối quan hệ mẫu tử chẳng có ý nghĩa gì ở địa ngục cả. Ông ta nói: “Lilith, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Nếu ngươi tới tìm ta để qua một đêm mỹ diệu, ta vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu ngươi muốn làm chuyện khác…”
Samael còn chưa dứt lời, con đường ông ta bố trí bỗng thoáng rung chuyển, ông ta lập tức nhìn về con đường!
Đồng thời, Lilith cười to: “Samael, ngươi đã trốn ở nơi an toàn lâu lắm rồi, hiện giờ ngươi đã đánh mất sự nhạy cảm trời sinh đối với tà ác và lực lượng ——”
Lực lượng sôi trào, Samael ngang nhiên ra tay, trực tiếp công kích, đáp lại tiếng cười to của Lilith!
Trong con đường tối đen như mực, Tịch Ca đang tìm kiếm Rhein.
Từ khi phát hiện mình đang nắm một con quái vật tạo thành từ bóng tối chứ không phải Rhein, hắn lập tức công kích kẻ kia, nhưng quái vật này chỉ có năng lực mị hoặc, vừa thừa nhận một đợt công kích của hắn liền tiêu tan.
Trái phải không có bất cứ dấu hiệu gì, cũng không có manh mối về Rhein.
Vì thế Tịch Ca tiếp tục dọc theo con đường, hướng về phía ánh sáng lục, đây là thứ duy nhất dẫn lối cho hắn trong địa ngục.
Hắn tin rằng, khi Rhein phát hiện đã lạc khỏi mình, cũng sẽ chọn hướng đi này.
Nhưng con đường đi qua địa ngục này cố tình lại đối nghịch với hắn.
Đi chưa được bao lâu, ánh sáng xanh đột nhiên lại tắt.
Mà xung quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều đốm sáng màu xanh lục lớn nhỏ khác nhau.
Tịch Ca: “……”
Không đợi hắn quyết định có nên phất tay xua tan đi những đốm sáng trông như đom đóm này không, có hai đốm xanh bơi đến, đụng vào người Tịch Ca.
Chẳng hề báo trước, một cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện, quét qua hai má Tịch Ca phát đau, không mở được mắt, nhưng khi Tịch Ca sắp sửa sử dụng dị năng, cơn gió lốc lại đột ngột biến mất một cách thần kỳ.
Ngay sau đó, có ngọn lửa nổi lên, đốt đến tóc Tịch Ca, tương tự, ngọn lửa này chỉ xuất hiện trong chốc lát, Tịch Ca còn chẳng cần sử dụng đến năng lực, đã biến mất.
Tịch Ca: “……”
Hắn sờ sờ mái tóc cháy xém của mình.
Nếu nói mấy đốm sáng này là bẫy rập, nhưng chúng lại chẳng tạo thành thương tổn gì.
Nếu nói chúng không phải bẫy rập, nhưng chúng lại đang vây mình tại chỗ này.
Rốt cuộc chúng nó muốn làm gì?
Tịch Ca mê man nghĩ.
Đầu tiên là mê hoặc mình, làm mình mất cảnh giác, sau đó lại trêu chọc mình?
Một đốm sáng khác bơi qua.
Lúc này đây, Tịch Ca đã chuẩn bị đầy đủ, năng lượng của hắn đã bao phủ toàn thân.
Không biết có phải hắn gặp ảo giác.
Hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ đầy mị hoặc trong bóng tối, nghe tràn ngập chế nhạo.
Tịch Ca lập tức xoay đầu về nơi âm thanh phát ra, nhưng nơi đó không có ai cả, chỉ có một đốm sáng xanh xông về phía hắn với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, sau đó nổ tung.
Thoáng chốc, trước mắt một mảnh sáng ngời.
Gần như cùng lúc với Tịch Ca, Rhein cũng phát hiện ra không ổn.
Nhưng cậu không thô bạo như Tịch Ca.
Lúc cậu phát hiện ra, liền bình tĩnh và dùng tốc độ nhanh nhất bắt kẻ giả mạo bên cạnh, nhưng ngay sau đó kẻ giả mạo liền chìm vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, ánh sáng xanh lơ lửng phía trước đột nhiên tắt ngấm, xung quanh cũng xảy ra dị động.
Rhein cảnh giác quan sát bốn phía, một Tịch Ca, hai Tịch Ca, vô số Tịch Ca lấy đủ loại tư thế xuất hiện trước mắt Rhein, đều duỗi tay về phía cậu.
Rhein: “……”
Đây là cái gì? Ảo giác? Ảo cảnh?
Trong lúc cậu đang do dự, bóng tối dường như còn ngại quấy rầy không đủ, lại đột nhiên xoay tròn, vặn ra đủ loại màu sắc đỏ cam vàng lục, lại tụ tập thành những sinh vật hình thù kỳ quái, phía đông là một đám động vật đáng yêu, phía tây là một bàn dao nĩa thành tinh, phía nam chạy tới một đám người giấy, phía bắc bay tới một dải mực đen vồ lấy người giấy.
Hết sức kỳ quái.
Dòng nước lập tức tụ lại bên cạnh Rhein.
Đối mặt với tình huống quái đản như vậy, dùng hồng thủy quét sạch tất cả là phương pháp trực tiếp nhất và nhanh nhất!
Nhưng mà dòng nước vờn quanh Rhein lại chậm chạp không lay động.
Bởi vì trong lòng Rhein còn do dự.
Bất giác, trong không gian quái đản này, Rhein lớn mật nhắm mắt lại.
Đã không còn thị giác gây trở ngại, trái lại mọi thứ trở nên càng rõ ràng.
Cậu ý thức được cảm giác không ổn bao vây tiềm thức mình là gì, trong không gian quái đản này có thứ gì đó đang kêu gọi cậu.
Đó là tiếng kêu gọi từ huyết mạch trong cơ thể, là sợi chỉ liên kết giữa hai người.
Cậu bắt được sợi chỉ ràng buộc vô hình này.
Cậu nương theo mối ràng buộc, tìm thấy điều chân thật duy nhất trong thế giới bủa vây những điều quái đản.
Tịch Ca của cậu.
Rhein mở mắt.
Cậu nhìn thấy món đồ trong tay mình, một quả cầu đen.
Hiện giờ, quả cầu toàn thân đen kịt này đang mở to đôi mắt duy nhất, nhìn cậu chằm chằm.
Rhein: “Tịch Ca?”
Theo giọng nói của cậu, hình dáng của quả cầu đen dần dần thay đổi.
Thân hình nó bắt đầu dài ra, phân thành đầu, thân hình, cùng tứ chi, tiếp đó, nhiều chi tiết khác xuất hiện, khuôn mặt của Tịch Ca thành hình, ngay cả quần áo cũng được mặc vào, một Tịch Ca phiên bản nhỏ liền xuất hiện trên lòng bàn tay cậu.
Sau đó, không có sau đó.
Tất cả biến hóa dừng tại đây, Tịch Ca ngốc ngốc đứng trong lòng bàn tay Rhein.
Rhein: “……”
Tịch Ca: “……”
Hai người nhìn nhau một lát, Tịch Ca vô cùng buồn bực kêu một tiếng: “Bì Bì.”
Thân hình thu nhỏ, giọng nói cũng nhỏ, không chỉ nhỏ, nghe còn thấy mềm mềm.
Rhein: “……”
Đáng yêu quá..…
Không đúng, mình đang nghĩ gì vậy, còn chưa gặp nguy hiểm, mình đã mất cảnh giác.
Rhein lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi: “Ngươi… đụng phải thứ gì? Trong bóng tối rốt cuộc là ai?”
Tịch Ca: “Đừng nói nữa, một trò đùa điên rồ của một người đàn bà điên rồ.”
Rhein: “Người đàn bà điên rồ?”
Tịch Ca: “Chắc là Lilith, không có người phụ nữ nào có thể thao túng bóng tối giống như vậy.”
Rhein nhíu mày: “Vì sao bà ấy lại đột nhiên xuất hiện?”
Tịch Ca: “Ai biết được……”
Miệng thì nói như thế, trên thực tế, đầu óc hắn bị kích thích, nên đột nhiên nhớ lại rất nhiều thứ.
Ví dụ như lúc hắn dụ dỗ lão Sa ký khế ước, trên bàn cơm, lão Sa đột nhiên hỏi hắn.
“Chẳng lẽ ngươi là con của Lilith và Cain?”
Lúc ấy hắn có hơi không vui.
Bởi vì câu hỏi của lão Sa làm hắn liên tưởng đến một số chuyện không vui.
Vô nghĩa, mới vừa mở mắt liền thấy mẹ ruột ném mình xuống biển, ai mà cao hứng nổi…
Đoạn ký ức này đã vô cùng mơ hồ.
Tịch Ca chỉ nhớ rõ lúc hắn ra đời, hắn nằm trong vòng tay của một người phụ nữ, người phụ nữ kia cười khẽ, ôm hắn vào trong ngực vỗ về, khi hắn thiêm thiếp sắp ngủ, người phụ nữ kia liền giơ tay lên, ném hắn vào biển sâu…
Cũng không hiểu vì sao, Seagal năm đó cố chấp nhận định người phụ nữ không thấy rõ gương mặt này là mẹ mình. Cho nên, hắn mới không vui khi Samael nhắc tới cha mẹ.
Hiện giờ, Tịch Ca đã có chút rõ ràng cảm giác của mình lúc ấy.
Hắn sờ sờ đuôi tóc trụi lủi của mình.
Hắn gần như chắc chắn, Lilith chính là mẹ ruột của mình, là người lúc trước đã ném mình xuống biển, cũng là người đột nhiên xuất hiện ở đây, làm mấy trò đùa điên rồ.
Đến nỗi Lilith vì sao phải làm vậy…
Ai biết được?
Lilith có làm ra mấy chuyện dở hơi cỡ nào cũng chẳng có gì lạ.
Về phần làm sao để trở lại như cũ…
Được, hắn chẳng muốn giao tiếp với Lilith chút nào hết.
Quay về hỏi lão Sa cho xong chuyện.
Lúc hai người trò chuyện, bóng tối lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, phía xa lại hiện lên hai đôi đồng tử màu lục, tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt sâu kín.
Hai người trầm ngâm một lát, quyết định hướng về ánh sáng như ban đầu.
Khi tiến về phía trước, Rhein có chút không biết phải làm sao với Tịch Ca lớn bằng bàn tay, đầu tiên cậu đặt Tịch Ca trên vai, nhưng Tịch Ca nắm tóc cậu làm cậu không biết phải đi thế nào, sợ đi nhanh một chút, sẽ khiến bạn nhỏ trên vai ngã xuống.
Tiếp đó, cậu liền thả Tịch Ca trở lại bàn tay mình, nhưng hắn đứng trên tay cậu lại làm cậu mất tập trung, tầm mắt luôn bất giác dịch đến chỗ Tịch Ca, thay vì nhìn con đường phía trước.
Cuối cùng, Rhein nghĩ ra cách, cậu dùng nước tạo thành một cái túi nhỏ trước ngực, đặt Tịch Ca vào bên trong.
Tịch Ca có vẻ đã thích ứng với cảm giác bị thu nhỏ. Từ trên tay Rhein nhảy vào vị trí đặc biệt mà Rhein đã chế tạo cho mình, hắn nhất thời cảm thấy mới mẻ, nắm áo Rhein nhảy hai lượt trong túi nước.
Thật mềm mại, cảm giác như đang nhảy trên đệm.
Tịch Ca kết luận, ngay sau đó, hắn ngửa đầu nói với Rhein: “Bì Bì, tôi không ngồi ở đây đâu, tôi muốn ngồi trên đầu em ~”
Rhein: “……”
Cậu cúi đầu nhìn Tịch Ca một cái, không thể kháng cự.
Cậu lại đưa Tịch Ca ra khỏi túi nước cẩn thận đặt lên đầu mình.
Tịch Ca ngồi trên đỉnh đầu Rhein.
Hắn nắm sợi tóc của Rhein, sợi tóc của Rhein mềm nhẵn như sa tanh, cầm trong tay mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Tịch Ca lười biếng chôn đầu vào tóc Rhein, hắn cảm thấy người phía dưới đang vô cùng cẩn thận tiến về phía trước, mỗi một bước đi đều run lên khe khẽ, tựa như đang cẩn thận hỏi hắn:
Có xốc nảy không? Có êm không?
Tịch Ca bất giác cười một tiếng.
Hắn không ở trên đỉnh đầu Rhein được bao lâu, năm phút sau, hắn lại trượt xuống theo sợi tóc của Rhein, lúc trượt xuống, còn hôn một ngụm lên mặt Rhein.
“Bịch” một tiếng.
Rhein lập tức lảo đảo một chút, vội giơ tay, bảo vệ Tịch Ca đã nhảy xuống bả vai mình.
Cậu cầm lòng không được nói: “Cẩn thận một chút, lỡ té ngã thì làm sao bây giờ?”
Tịch Ca đang định mở miệng, phía trước đột nhiên xảy ra biến hóa.
Hai đốm xanh đột nhiên sáng rực lên, ánh sáng ào ạt xông đến, nuốt chửng bóng tối.
Khi ánh sáng trước mặt chiếu tới Tịch Ca và Rhein, chút bóng tối cuối cùng vờn quanh bọn họ đột nhiên biến thành ngọn gió, nhàn nhã đi tới, trực diện hướng về Tịch Ca.
Ngọn gió tạo thành từ bóng tối tựa như một cái ôm lạnh lẽo, còn chưa siết lại, đã vội vã rời khỏi Tịch Ca.
Bên khóe mắt, Tịch Ca dường như đã thấy một bóng dáng đầy quyến rũ, còn có tiếng cười, vừa mới gợi nhớ, đã đi xa.
Nhưng bóng dáng đó xuất hiện chỉ trong chớp mắt, tiêu tán cũng quá nhanh, Tịch Ca chưa kịp xác nhận thì đã biến mất.
Rồi sau đó, ánh sáng tràn tới, Tịch Ca chỉ cảm thấy một luồng nhiệt dũng mãnh tràn vào cơ thể, hai chân hắn chạm đất, đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Tịch Ca và Rhein đứng trong ánh sáng.
Bóng tối khép lại, thay thế bằng trời xanh, mây trắng, thành thị, dòng xe cộ, còn có lão Sa, bọn họ đang đứng ở một góc thành thị trong vực sâu, cảm giác quen thuộc, đều trở về.
Tịch Ca quan sát hết thảy, nhất thời giật mình.
Hắn nhìn về phía lão Sa.
Lão Sa uể oải cả người, coi bộ không muốn nói chuyện: “Tóm lại, các ngươi cũng vào được rồi. Hơn nữa, sau này có thể tùy ý ra vào bức tường, không cần phải đi qua địa ngục nữa đâu, có người kiếm cho các ngươi giấy thông hành rồi, đó là món quà bà ta tặng các ngươi…”
Tịch Ca: “Ồ…”
Tịch Ca đang định nói chuyện, điện thoại trong túi quần hắn đột nhiên vang lên.
Hắn cầm ra xem, là Lý Lập Phương gọi tới.
Hắn nhận điện thoại: “Alo?”
Tiếng khóc thét của Lý Lập Phương lập tức vang lên: “Boss của tôi ơi, mấy ngày nay cậu đi đâu thế! Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện!”
Tịch Ca: “Ừ, đúng là xảy ra chút chuyện, nhưng cũng không có gì ghê gớm, dù sao hiện giờ tôi đã trở về, đang định…”
Lý Lập Phương: “Định làm gì?”
Tịch Ca cười: “Chăm chỉ học tập, hướng về tương lai, muốn ra nước ngoài du học, thăm thú thế giới.”
Dứt lời, mười ngón tay của hắn và Rhein đan vào nhau.
Tất cả đã kết thúc, có thể về nhà ngủ một giấc rồi!
___Toàn Văn Hoàn___